Xin chào bạn!

Gửi lời tâm sự yêu thương

Vườn kết nối là nơi được tạo ra để chúng ta có thể thoải mái chia sẻ, tâm sự những niềm vui, nỗi buồn, vướng mắc trong cuộc sống, tình yêu, học tập, gia đình, ...

14:01 14/12/2022

 [LẶNG ART - NHỮNG NỐT TRẦM TỬ TẾ GIEO VÀO BÀI CA CUỘC ĐỜI]

 

 Trên miền đồi xanh thẳm, nơi thành phố hào hoa, se se lạnh, "se sẽ" sự xuất hiện của một góc pha chế nho nhỏ ẩn chứa câu chuyện tử tế của riêng mình. Lặng Art là một không gian đặc biệt như thế! Có những ngày mỏi mệt, chán chường, ta chỉ muốn buông lơi những dòng cảm xúc, thả nhẹ trôi những mẫn cảm tế vi nhất, trước thời gian dường đang trôi chậm lại… Chưa bao giờ, khi tìm đến nốt lặng, trầm ổn nơi bản nhạc hỗn loạn những tiết tấu của cuộc sống, tôi lại hứng thú và muốn ghi dấu lại hành trình của chốn kỳ diệu này đến vậy. Vì, sau màu sắc nghệ thuật tài hoa ấy, là dáng hình của những con người rất đặc biệt - vượt qua những ẩn ức tâm lý khổ đau, mà ngát tỏa hương thơm trước cuộc đời.


 

 Tôi tình cờ bắt gặp Lặng Art vào một chiều cuối đông, khi trời nhá nhem tối và tiết trời lạnh buốt, hàn rét với những đợt gió gầm ghì, như muốn bung dở từng nóc nhà tôn một. Nổi bật trong khung cảnh ảm đạm, nỗi buồn hắt hiu và sự thưa thớt trong dòng người ấy, là một quán cafe nghệ thuật sáng bừng những ánh đèn, sáng bừng tấm lòng những tâm hồn cao đẹp. Đà Lạt đẹp theo một nét riêng vào mỗi mùa mà nó chuyển mình trong từng con phố. Thế nhưng, năm nay lại khác, với sự xuất hiện của Lặng Art, tôi lại càng thêm khẳng định sự đặc biệt về giá trị tinh thần khuất lấp trong mỗi người con tử tế ở mảnh đất này. Tôi đã khóc, sụt sùi rất nhiều khi nghe về câu chuyện ấy, rằng, những người "nghệ sĩ" chỉ có thể trao đổi với nhau qua ngôn ngữ ký hiệu rất riêng, độc đáo, nhưng cũng không kém phần đẹp đẽ. Đôi tay của họ vẫn thoăn thoắt, trong sự chi phối của trái tim đầy huyết tâm và khối óc luôn sáng tạo, đổi mới để tự tạo ra cơ hội cho chính mình. 


 

 Giả thử, bạn không thể dùng đôi tai để nghe, sử dụng khuôn miệng để truyền tải ý tưởng qua lời nói, chỉ trong một ngày duy nhất? Lúc ấy, bạn sẽ cảm thấy như thế nào? Tôi nghĩ, bạn sẽ cảm giác như mình bị xa cách, và trở nên khác biệt với xã hội, bạn thiếu tự tin, và sống khép mình hơn, khi chẳng ai có thể hiểu được những vấn đề tồn đọng, ngổn ngang trong tâm hồn chính bạn. Ý tưởng nhen nhóm và định hình cho sự phát triển của Lặng Art cũng vậy, những bạn trẻ đặc biệt ấy, đã tự tìm cách rút gần khoảng cách yêu thương và trao gửi giá trị sống tích cực, nhân văn hơn đến cuộc đời. Họ khác biệt, khiếm khuyết về thể trạng, nhưng tâm hồn luôn tràn ngập và đong đầy những ước vọng sống tận hiến mãnh liệt và luôn tỏa lan ngọn lửa đam mê trong từng công việc đến muôn người.


 

 Giao tiếp thông qua ngôn ngữ với họ, là điều không thể! Tuy vậy, có một loại hình trao đổi thông tin hữu hiệu hơn, ấy chính là ánh mắt, ấy chính là niềm tin tưởng, lạc quan vào tia sáng mà "mặt trời" trong họ luôn dẫn dắt và soi lối. Những người tạo lập và đứng ra chăm chút cho dự án ấy, đa phần là những người đã qua độ tuổi trăng tròn, bước dần đến ngưỡng chiêm nghiệm và trầm lắng nhiều hơn những trải nghiệm nơi bản thân. Họ là những người làm chủ cuộc đời của chính mình, và không mong muốn mình là hiện thân của "sự thải thừa" trong xã hội luôn phủ kín những định kiến ấy. Những ly tách cà phê ấm nóng được thực khách nhăm nhi trong tiết trời rét buốt ở Đà Lạt, hay những vật phẩm được kỳ công, tẩn mẩn và gò đúc tinh tế bằng tay, cũng được chính những bạn trẻ ấy "thổi hồn" và dụng công khắc tạo theo những cách riêng - cá tính và sự giãi bày nghệ thuật trong chính những kìm hãm thường nhật đang ghì họ xuống. Số tiền vốn ít ỏi đến từ những sản phẩm tinh thần ấy, sau cùng, sẽ đi và quy về đâu? Thật đáng ngạc nhiên, họ đã không giữ cho riêng mình, mà hơn tất thảy, họ đã có ý nghĩ và hành động thật cao thượng và tử tế. Những đồng tiền chân chính ấy hoàn toàn được trở về với nơi đã nuôi sống đời sống tâm lý của những người nghệ sĩ ấy, một lần nữa - Trường câm điếc Đà Lạt. Tiếp nối, truyền cảm hứng và cũng là an ủi những mảnh linh hồn khổ đau trong quá khứ của chính mình, những người thợ giàu lòng trắc ẩn ấy còn mong muốn vẽ nên những lối đi tốt đẹp, những điều kiện về vật chất và trải nghiệm như những con người lành lặn, ở ngay chính những mai hậu - những đứa trẻ cũng không thể lắng nghe tiếng chim hót vào buổi sớm mai, không có khả năng sử dụng thanh quản cất lên tiếng hát ngân nga bài quốc ca, mỗi sáng thứ hai. 


 

 Tử tế đâu chỉ dừng lại ở thái độ sống nhân văn, những lời nói trao gửi thông điệp tinh tế. Hơn hết, tử tế, theo tôi, định nghĩa của nó thật đơn giản. Nó chỉ là một ý nghĩ, hành động và dần dần tăng cấp thành lối sống, lối hành xử cao cả, thấu cảm và đầy cảm thông với những người kém may mắn hơn, và quan trọng hơn cả, là những kiếp người, mảnh đời đang phải trải qua những tháng ngày đau khổ mà chính bạn ngay tại lúc này, hay ở quá khứ cũng có những trải nghiệm tương tự. Lặng Art thật đẹp, không phải vì không gian được những người thợ ấy decor độc đáo hay mới mẻ theo một cách khác thường, mà tôi chưa từng thấy ở quán cafe khác trên phố núi Tây Nguyên. Có lẽ, nơi ấy là một, là riêng, là duy nhất, khi chính những người đang tạo dựng giá trị thương hiệu cửa hàng, cũng là những trái tim ấm nóng luôn hừng hực những nhịp đập yêu thương, khẳng định giá trị và thương hiệu cá nhân của mình, trước cuộc đời. Tách cà phê nóng bạn có thể tìm thấy và thưởng thức ở bất kỳ đâu, những đồ thủ công quen mắt, bạn tưởng sẽ bắt gặp và vơ đại ở góc phố nào đấy, nhưng đến Lặng Art - nơi tích góp những tinh tế của những người con tử tế trên mảnh đất Đà Lạt không ngừng hối hả, sống chồng lên nhau ấy, lại được cảm nhận theo cách chậm rãi và thật khó kiếm tìm!


 

 Hãy luôn nhớ rằng, dù bạn được sinh ra dưới bất kỳ hình dạng nào, hay tâm trạng dù có khổ đau đến quằn quại ra sao, thì vẫn giữ trong mình một tấm lòng tử tế, để viết nên câu chuyện cuộc đời và ghi dấu những mẩu chuyện tử tế đến ấm lòng, khi "trời đông" cuộc đời đang dần xâm thực cõi lòng ta. Sự tử tế ấy, đã giúp tôi nhận ra, có những đứa trẻ khiếm khuyết, không thể nghe và nói nhưng vẫn khao khát mong được một lần cất lên tiếng nói của dân tộc. Vậy mỗi con người có cơ thể lành lặn, có đôi tai để nghe, có khuôn miệng để chuyện trò thì tại sao ta không thể học hỏi, duy trì và đào sâu ngôn ngữ dân tộc mình? Thay vào đó lại quá chú trọng vào các phong trào phương Tây, ngôn ngữ phương Tây và chạy theo nhồi nhét, ứ đọng các ngôn ngữ nhiều nước theo trào lưu, nhưng thật sự không hiểu rõ về ngôn ngữ nước mình, văn hóa và bản sắc truyền thống của dân tộc Việt Nam.


 

Tôi tin rằng giữa bạn và tôi có một luật hấp dẫn đến lạ kỳ. Trên chặng đường thực hành biết ơn những hệ giá trị mà mình đang có, tôi mong muốn đóng góp và lan tỏa những chiều sâu ý nhị trong ngôn ngữ nhiều hơn đến bạn. Chừng ấy thôi, yêu ngôn ngữ và yêu những con người trân trọng tiếng nói dân tộc cũng là biểu hiện tích cực của lòng tử tế nhân văn, mà Lặng Art vẫn đang truy lùng và tìm tòi trong chính mỗi thực khách ghé thăm chốn thiên đường ở mặt đất ấy!

Bình luận

Vui lòng đăng nhập để có thể tham gia thảo luận!